Chiang Mai – Lễ Hội Yi Peng và Những Ngôi Sao Lặng Lẽ


Tôi đang ngồi chờ Loren ở ngã tư Night Bazaar. Hôm chia tay ở Pai, chúng tôi đã ôm nhau thật chặt. Tôi gặp Loren lần đầu tiên tại một hostel ở Pai, cô bạn đến từ New Zealand và ít hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi nhanh chóng quen nhau ngay từ buổi sáng tôi check in phòng. Tôi đã dành những ngày còn lại ở Pai lang thang cùng Loren. Thực ra hồi ở Tacomepai, tôi đã có dịp khám phá Pai rồi. Loren có dáng người cao dỏng, mái tóc nâu màu hạt dẻ và đôi mắt xanh thẳm của đại dương. Mong ước lớn lao nhất của cô là có một căn nhà di động kiểu “Tiny home” và đi chu du khắp thế giới. 

Tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một buổi trưa hôm đó. Loren chạy đến bên giường tôi và hỏi, cô nên đi uống thật say hay đi dạo một vòng để bình tĩnh lại. Mặt cô hiện rõ sự hốt hoảng, những giọt nước mắt như chực trào nơi khóe mắt. Tôi sững sờ một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô. Tôi nắm lấy tay Loren và nói rằng tốt hơn hết cô nên ra ngoài đi dạo và nếu cần có ai đó để lắng nghe hay để im lặng cùng thì hãy bảo tôi. Loren gật đầu rồi bước ra cửa. Hi vọng tâm cô sẽ tĩnh lại sau khi hít thở không khí trong lành ngoài trời. 

Thanks for saving me…

Một lát sau, Loren trở về. Cô hỏi, liệu tôi có thể trò chuyện một lát với cô được không. Chúng tôi dựa lưng vào tấm tựa của chiếc ghế tre dài ở ban công phía sau phòng và kể cho nhau nghe những câu chuyện. Tôi thích nơi này, vì nó luôn yên tĩnh, căn phòng dorm rộng rãi làm từ tre nứa và gỗ. Ngay trước cửa phòng là dòng sông Pai đang chảy dịu dàng, chậm rãi. Trưa hôm đấy, chúng tôi ngồi trò chuyện đủ thứ cùng nhau. Tôi kể Loren nghe về Dalat, về Pai còn cô kể tôi nghe lý do cô tới đây và lý do cô chọn đi du lịch một mình. Hóa ra chúng tôi có nhiều điều giống nhau hơn tôi nghĩ. Loren cao hơn tôi một cái đầu, nhưng bên trong cô vẫn còn giữ hình bóng một đứa trẻ hồn nhiên, nhạy cảm với một khoảng trống mà cô từng mong đợi rằng chuyến đi một mình này có thể lấp đầy. Sau hàng giờ đồng hồ trò chuyện, Loren ôm tôi thêm lần nữa và thì thào, “Thanks for saving me”. Sau khi trở về giường và ngủ một giấc chờ trời bớt nắng, Loren rủ tôi đi đâu đó. Cả hai chúng tôi đều không có kế hoạch gì cho buổi chiều ngày hôm đấy, vậy là tôi quyết định cùng Loren đi đến thác Mor Paeng, cách hostel 7,8 cây số. Cô bạn thèm được ngâm mình trong nước mát. 

Tôi trở lại Chiang Mai trước Loren một ngày. Theo lịch trình, cô quay về Chiang Mai rồi qua Lào, còn tôi có lẽ sẽ lang thang Chiang Mai dăm ba ngày nữa. 

Đọc thêm: Pai – Vùng đất của kẻ lãng du

Loren nhún nhảy trước phòng của chúng tôi

Quay lại Chiang Mai, lại với những ồn ào xe cộ và dòng người.

Hostel của tôi ở Chiang Mai nằm cách phố cổ tầm hơn 1 cây số. Chuyến trở về này không đến nỗi quá tệ, tôi đã cẩn thận ăn uống đầy đủ và mua vé xe ở hàng đầu tiên, bên cạnh tài xế. Theo như bản đồ thì bến xe cách hostel tôi ở tầm 3km, tôi nghĩ mình có thể đi bộ. Vậy là vác balo lên vai, tôi dò tìm đường về phía hostel. Có lẽ quá chủ quan, càng đi, tôi thấy mình càng xa dần điểm đến. Lúc đấy là 3h chiều, trời nóng như lửa đốt. Tôi thấy mình đang đày đọa bản thân một cách ngu ngốc. Nếu đi taxi, tôi đã về được đến hostel một tiếng trước rồi. Đằng này…

Đang ngồi nghỉ ngơi ở một trạm xe buýt bên đường, một chiếc xe songtheow dừng lại hỏi tôi về đâu, sau một thoáng lưỡng lự, tôi quyết định leo lên lưng xe để về hostel thay vì tiếp tục bách bộ. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được địa chỉ hostel. Thành thực mà nói, sau những ngày sống cùng núi rừng bao la, ở Đalat, ở Tacomepai hay ở Pai, mọi thứ đều luôn dễ chịu. Nên khi bạn lễ tân đưa tôi chìa khóa tủ và dẫn tôi vào phòng, tôi đã hơi sốc, đúng hơn là thất vọng. Căn phòng dorm bé xíu với bốn bức tường xi măng kín mít, tôi gần như không thở được. Tôi biết, cuộc sống tấp nập ở thành phố khác xa nhiều so với sự yên bình, thoáng mát của núi đồi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó khác đến như vậy. Tôi chưa hề chuẩn bị tinh thần cho những chật hẹp, xô bồ nơi phố xá. Giá như tôi ở lại Tacomepai thêm ít ngày nữa…Dù sao thì không có lựa chọn nào là tốt, cũng chẳng có lựa chọn nào là xấu cả. Hi vọng mấy ngày tiếp theo ở Chiang Mai không đến nỗi tệ. Tôi đang quá mệt để nghĩ nhiều. Check in xong, tôi leo lên giường, ngủ một giấc ngon lành tới lúc trời tối. Hôm nay là ngày lễ Yi Peng ( thực ra thì đấy cũng chính là lý do tôi rời Pai sớm như vậy). Tôi không bắt gặp nhiều người ở hostel, có lẽ mọi người đang đổ xô ra đường để xem thả đèn trời. Tắm rửa xong xuôi, tôi rảo bước ra đường, hướng về nơi có ánh đèn đang bay lơ lửng, thắp sáng cả một vùng trời buổi đêm. Tôi đã tìm được nơi mọi người thả đèn, trông ai cũng đang bận rộn với chiếc đèn giấy của mình. Ở đây đông đúc quá. 

Một thoáng, tôi thấy lạc lõng, thấy mình như một tinh cầu đơn độc, lẻ loi giữa một vũ trụ quá bao la, quá nhiều khuôn mặt. Tôi đứng đấy ngước lên bầu trời, ngắm nhìn từng chiếc đèn một đang được thả rồi bay lên cao. Có bao nhiêu người gửi gắm ước nguyện của mình vào đấy? Có bao nhiêu người rũ bỏ được gánh nặng của mình sau khi để chiếc đèn bay tuột khỏi bàn tay? Tôi quay trở về hostel sớm, định bụng mua lon bia rồi ra cái chòi ngoài bờ sông ngồi một lát nhưng tiệm 7-Eleven đông đúc hơn tôi nghĩ. 

Đọc thêm: Chiang Mai – Chiếc máy ảnh và những chú chim bồ câu

Tối hôm đó, tôi có nói chuyện với một người bạn. Tôi bảo, rằng qua chuỗi ngày rong ruổi trên đường, thi thoảng tôi thấy mệt. Nhưng tôi hiểu hơn về chính mình. Tôi biết những chuyến đi độc hành mải miết cả năm trời không phải là điều bản thân mong muốn. Tôi thèm được ở một mình nhưng cũng thèm cảm giác trò chuyện, lắng nghe ai đó. Tôi thèm một nơi để trở về, để ra đi và để ở lại. Tôi nhận ra, từ trước tới nay, chẳng có nơi nào là nơi tôi thuộc về toàn vẹn. Một mình, đôi lúc thật đáng sợ. Nhưng có lẽ tôi vẫn cần đi nhiều nữa để biết đâu là nơi bản thân thực sự thuộc về. 

Sáng sớm, lúc tỉnh dậy, tôi nhận được tin nhắn của Loren. Cô bạn bảo, chiều nay cô sẽ về lại Chiang Mai và lịch trình có chút thay đổi nên cô sẽ ở đây thêm vài ngày. Vậy là chúng tôi hẹn gặp nhau ăn tối và đi dạo. Dù mới chia tay hôm qua, nhưng lúc gặp lại Loren giữa một thành phố lạ lẫm này, tôi cảm giác như mình đang gặp lại người bạn cũ thân quen sau nhiều năm xa cách. 

You’re different. Just stay the way you are.


Chiều ngày sau đấy, Loren rủ tôi đi lang thang phố cổ. Chúng tôi hẹn nhau ở ngã từ Night Bazaar, cách hostel tôi ở hơn 1 cây số. Người ta đang tất bật chuẩn bị đồ để bày bán cho phiên chợ đêm. Hôm đấy là cuối tuần. Chúng tôi đi ăn Pad Thai và kem dừa ở chợ Sunday Market. Khu chợ bắt đầu tấp nập người qua lại khi trời dịu mát hơn. Những gian hàng bày biện đủ những thứ nhỏ bé, xinh xắn. Nếu như trước đây tôi sẽ muốn mang hết những món đồ dễ thương kia về nhà thì lúc này, ngắm thôi cũng đã quá đủ rồi. Thứ tôi muốn mua duy nhất ngay lúc đó là một chiếc chuông lắc. Tôi đã làm rơi chiếc chuông mà bạn tôi tặng hôm sinh nhật, có lẽ là ở trên xe bus đến Pai. Tôi cố gắng lùng tìm một chiếc tương tự ở chợ nhưng không hề có, còn Loren đã kiếm được mấy thứ ưng ý cho hai cậu em trai ở nhà. Sau mấy tiếng đồng hồ len lỏi khu phố cổ, mồ hôi chảy ướt đẫm người, chúng tôi trốn ra phía ngoài bờ sông trước cổng Tha Phae tận hưởng chút gió mát. Lúc chia tay, Loren bảo “Thuy, you’re different. Just stay the way you are”.

Loren có hình xăm đầu tiên lúc ở Pai, đấy là hình mặt trời. Cô chìa tay khoe tôi và bảo, cô muốn mình sẽ luôn lạc quan và tỏa sáng như mặt trời, dẫu cuộc đời có gian khổ ra sao. Còn hình xăm ở cổ tay tôi lại là một ngôi sao, một tinh cầu đơn độc, thức hằng đêm lặng nghe chuyện kể trần gian. 

(Trích Travel Journal – Chiang Mai, 2018.11)

Just be,


P.s

Cứ đến ngày trăng tròn của tháng 12 Âm lịch Thái Lan, hai lễ hội Loy Krathong (Lễ hội Hoa Đăng) và Yi peng (Lễ hội Thả đèn trời) lại được tổ chức cùng nhau. Được trải nghiệm một mảnh văn hóa ấn tượng ở đây, xem người địa phương thả đèn và thực hiện các nghi lễ truyền thống là một điều tôi luôn thấy biết ơn. Thế nhưng, phần nào tôi vẫn nhận thức được những ảnh hưởng tiêu cực mà môi trường phải gánh chịu sau những lễ hội như vầy.

Ngày nay, khi vấn đề môi trường đang được chú trọng hơn, người dân Thái Lan cũng đã học được cách sử dụng các nguyên vật liệu tự nhiên để làm đèn hoa đăng và đèn lồng. Chẳng hạn như, sử dụng giấy gạo để làm đèn thả trời, hay thay vì dùng xốp thì nay người ta trang trí những chiếc đèn hoa đăng đủ màu sặc sỡ bằng vỏ bưởi, lá chuối, hoa và bánh mì. Thế nhưng, những chiếc đèn này rồi thì cũng sẽ trở thành rác. Nên thay vì bỏ tiền mua những chiếc đèn này để thả, tôi nghĩ tốt hơn hết tôi nên đứng và chiêm ngưỡng chúng. Dù sao thì, tôi cũng chỉ là một vị khách du lịch, không phải là một Phật tử, mà cũng không là một phần của nền văn hóa nơi đây.


2 responses to “Chiang Mai – Lễ Hội Yi Peng và Những Ngôi Sao Lặng Lẽ”

  1. Rất thích những bài viết về chuyến đi của bạn. Mong bạn có thêm nhiều bài mới nhé.

    • Cảm ơn bạn nhiều. Mình sẽ gắng thu xếp thời gian để viết đều đặn hơn trong dịp tới. Mong bạn ghé blog để đọc thêm. Chúc bạn ngày an vui.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *