Làm bạn với nỗi sợ…


“Being scared is part of being alive. Accept it. Walk through it.”

Cứ mỗi thứ Sáu, tôi lại có hẹn trò chuyện với một người bạn thân quen của La Luna. Dẫu ở hai châu lục khác nhau, nói hai thứ tiếng khác nhau, chưa từng gặp mặt nhau và tuổi tác cũng rất chi chênh lệch nhưng đó chẳng bao giờ là trở ngại cho sự kết nối gần gũi này. Thi thoảng, chúng tôi lại bảo nhau, vũ trụ này thật diệu kỳ, khi mọi sự kết nối vượt ra ngoài sự giới hạn thông thường về không gian và thời gian. Không chỉ chúng ta kết nối với nhau, mà chúng ta còn kết nối với vạn vật trong vũ trụ.

Đúng rồi, chẳng phải thật diệu kỳ sao?

Hôm qua, người bạn của tôi nói rằng, bạn đang cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng, chan hòa. Bạn đã sẵn sàng cho những thử thách đang chực chờ phía trước. Nếu hỏi bạn có sợ không ư? Tất nhiên là sợ rồi, vì cuộc sống của bạn sẽ không còn như trước nữa, và bạn không biết mình sẽ xoay xở ra sao. Nhưng bạn đã chuẩn bị tinh thần rồi; bạn chào đón nỗi sợ, bạn quan sát và cảm nhận nỗi sợ và bạn biết ơn nỗi sợ. Bạn không né tránh hay kìm chặt nỗi sợ vào trong. Bạn gửi năng lượng yêu thương tới nỗi sợ rồi để nó tự gói ghém ra đi trong niềm “hân hoan” (nếu có thể).

“We are all connected to everyone and everything in the universe.”


Tôi vẫn còn nhớ, hôm đầu tiên chuẩn bị buổi Reiki từ xa, tôi đã hồi hộp như thế nào. Tôi đã lo lắng thật nhiều, lo rằng mọi người sẽ không cảm nhận được năng lượng Reiki, không cảm nhận được những yêu thương mà mình đang lan toả, rồi mọi người sẽ thất vọng bao nhiêu nếu buổi chữa lành không được như mong đợi. Tôi lo lắng vì đấy là lần đầu tiên tôi thò mặt ra trong phòng họp Zoom và host một sự kiện online. Vốn dĩ bản thân tôi luôn là một đứa không giỏi mấy vụ xuất đầu lộ diện kiểu live stream hay đứng trước camera. Trước giờ tôi chỉ quen làm việc behind the scenes hay behind the camera thôi. Tôi lo lắng vì mình chẳng giỏi nói năng, trình bày chút nào. Rồi còn nói bằng tiếng Anh nữa, bởi buổi chữa lành không chỉ có các bạn người Việt.

Bạn thấy rồi đấy, tôi vẫn còn nhiều những bất an. Nhưng tôi đã không né tránh những nỗi sợ, nỗi bất an đó. Tôi chọn làm bạn với chúng. Vậy là trước mỗi buổi chữa lành Reiki, tôi ngồi lại, hít thở thật sâu, quan sát nỗi sợ, cảm nhận nhịp tim đập nhanh đồng thời giữ vững niềm tin rằng mọi điều xảy ra đều có lý do, rằng tôi đang làm thật tốt, rằng tôi đang ở chính xác nơi mình cần ở (I’m exactly where I’m supposed to be). Nhờ đấy mà mọi thứ bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi cũng không còn đặt kỳ vọng vào mỗi buổi chữa lành nữa. Tôi vẫn nhớ có hôm, khi các bạn bận việc không tham gia được, chỉ mỗi mình tôi ngồi ngẩn tò te trước màn hình máy tính, rồi lặng lẽ gửi Reiki tới các bạn như một lời chúc lành. Có hôm khác, chỉ có thêm một người bạn nữa tham gia, vậy là nhận Reiki xong, cả hai ngồi trò chuyện suốt cả buổi tối về chữa lành, về năng lượng, rồi cũng từ đó mà thân nhau.

Cứ như thế, tôi quen dần với việc tổ chức các buổi chữa lành online. Sau ngần đấy buổi chữa lành, tôi đã học được kha khá điều, đã quen thêm nhiều người bạn mới, đã nhận được những feedback chân thành, đã có cơ hội lắng nghe nhiều câu chuyện. Có người rời đi, có người ở lại, có người luôn đứng sau động viên, ủng hộ như một cách gửi gắm lòng biết ơn, có người quên để lại lời cảm ơn cũng chẳng nói một lời tạm biệt. Còn tôi thì vẫn kiên định với con đường mình đang đi và việc mình đang làm.

Tất nhiên dẫu có nói như thế nào thì nhiều nỗi sợ vẫn còn đó, tôi vẫn chưa có đủ can đảm và chưa “yêu bản thân” trọn vẹn để phơi bày hết sự “mong manh, trần trụi, yếu đuối” của mình ra trước người khác. Nhưng ít ra, tôi đang học cách làm bạn với những nỗi sợ của mình, chứ không chạy trốn hay vờ như chúng không tồn tại…


Gọi tên nỗi sợ

Đôi lúc, điều tốt nhất chúng ta có thể làm không phải là cố gắng tìm mọi cách để vượt qua nỗi sợ, hay chạy trốn khi một nỗi sợ bất kỳ ập đến. Đôi lúc, ta chỉ cần ngồi lại, hiện diện với nỗi sợ, biết rằng mình đang sợ, biết rằng mình vẫn đang thở,… là được rồi.

Khi một nỗi sợ trỗi dậy, ta quan sát và cảm nhận những cảm giác trên cơ thể mình. Tim ta đập nhanh, ta bắt đầu thở nông và gấp, trán toát mồ hôi, toàn thân run bần bật,…. bất kỳ cảm giác gì xuất hiện khi ta đang sợ hãi, ta chỉ cần ý thức sự hiện diện của những cảm giác đó mà thôi, thay vì phán xét hay cố gắng chế ngự chúng.

Một cách mà tôi thấy khá hữu ích khi cảm thấy sợ hãi là gọi tên nỗi sợ và làm bạn với chúng “Ơ kìa, cái chứng sợ độ cao, mi lại đến rồi đấy à. Lâu lắm không gặp… Dạo này có gì vui không, kể nghe nào…” Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng như vậy còn tốt hơn nhiều việc xem những nỗi sợ là kẻ thù và cố gắng bài xích chúng, phải không? Ngoài ra, bạn cũng có thể để nỗi sợ viết cho bạn một bức thư, sau đấy bạn hồi đáp lại bức thư đó và cảm ơn nỗi sợ (đây còn gọi là liệu pháp chữa lành bằng cách viết thư – Therapeutic Letter-Writing). Bằng cách này, bạn không những làm bạn với nỗi sợ, mà còn đón nhận nỗi sợ với tình yêu thương và sự thấu cảm. Tất nhiên, khi nói đến việc viết thư trao đổi, nhiều người sẽ cảm thấy miễn cưỡng và thật là kì cục. Nhưng nếu bạn không ngại thì hãy thử, và biết đâu, sau đấy bạn sẽ không còn thấy khó chịu khi nói về những nỗi sợ của mình nữa…

Sợ hãi là một trong những cảm xúc cơ bản và là cơ chế tự nhiên của con người. Cơ chế này giúp ta ý thức được nguy hiểm và từ đấy giúp bản thân chuẩn bị tâm lý chống lại mối nguy hiểm đó. Nỗi sợ hãi đơn thuần không phải là điều tiêu cực hay đáng bị ghét bỏ. Nếu càng kháng cự, đè nén, phán xét hay phủ nhận nỗi sợ của mình, thì chính ta đang vô tình thổi phồng nó lên. Thay vì vậy, có lẽ cách tốt nhất là chấp nhận sự hiện diện của nỗi sợ, trao gửi yêu thương và lòng biết ơn tới nó.

Như Robin Sharma, tác giả của cuốn The Monk Who Sold His Ferrari, có nói: “Being scared is part of being alive. Accept it. Walk through it.”

Just be,


P.s: Link bài viết gốc từ Nhật Ký Chữa Lành của La Luna


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *