[sách] tháng chín và những buổi sáng không tên


Ngoài hiên của một ngôi nhà có khung cửa đỏ, giữa mảnh đồi thông xanh, dưới trời mây bảng lảng… Ở đó, có một chiếc ghế gỗ màu đỏ bã trầu. Tôi không biết đó là loại gỗ gì (dễ hiểu thôi, vì tôi nào đâu phải một người thợ mộc). Tôi ngồi, để nắng sớm đổ lên người, lên cuốn sách đã ngả vàng, thơm mùi cũ. Ấm.

Suốt cả tháng chín, tôi quên bẵng chiếc Kindle vẫn đang nằm gọn trong túi áo khoác sencond hand mua ở chợ đồ cũ. Tôi ngụp lặn trong đống sách của anh T[…], mặc kệ ngày tháng vần xoay.

Anh T[…] bảo, với anh, nếu xếp theo thứ tự thì Thơ là mẹ của mọi thể loại văn học và truyện ngắn là vua của mọi thể loại. Tôi cười đáp, “thảo nào ngoài truyện tranh ra, trên kệ sách em chỉ thấy thơ và truyện ngắn. Mà sách gì đâu toàn buồn, toàn bắt người ta phải bứt rứt”. (Nói vậy thôi chứ Nhà thì tha hồ sách, từ văn học, triết học, lịch sử, tâm linh đến truyện tranh các loại. Thế mà vẫn chỉ là một phần nhỏ trong cái kho tàng toàn sách là sách của ảnh ở SG).

Trước giờ, tôi không đọc nhiều truyện ngắn, một phần vì khi đọc truyện ngắn, tôi cảm giác bị “đứt mạch suy nghĩ”, cảm giác như không phải chìm đắm trong một thế giới nào đó, mà là nhảy luân hồi từ thế giới này sang thế giới khác. Tôi thì chỉ muốn chìm đắm vào một thế giới cho thật trọn vẹn. Dù biết thế giới nào cũng buồn, cũng chênh vênh như nhau. Vậy mà, tháng chín này tôi lại bị cuốn vào những tập tản văn, truyện ngắn của chị Tư, của Raymond Carver. Cuốn vào rồi chìm nghỉm.

Những cuốn sách tôi đọc vào những ngày lất phất mưa, những ngày ửng nắng, những ngày lười và cả những ngày an yên – của tháng chín năm hai không mười tám ở ngoài hiên của một ngôi nhà có khung cửa đỏ, giữa mảnh đồi thông xanh, dưới trời mây bảng lảng, trên một chiếc ghế gỗ màu đỏ bã trầu.

Những dòng được gạch chân để nhớ:

ngày mai của những ngày mai (Nguyễn Ngọc Tư)

“Quên có những con sông chỉ muốn làm sông, bình thường, suốt đời trôi lặng lẽ…”

“Nhưng tại sao ta phải trông ngóng những cột cây số, toan tính cho cuộc hành trình, hoạch định một đích đến, tại sao ta không ngủ một giấc, rồi thức dậy rong ruổi với cảnh vật hai bên đường, tại sao ta lại bị những cột cây số che khuất để không còn thấy những dòng suối nhỏ, những vạt hoa rừng, những đàn bướm vàng vào mùa di cư bay rợp cả thung lũng, như lá khô chao lơ lửng mãi giữa trời, những vách đá óng lên dưới nắng, mây vắt vào mặt trời chiều… Tại sao ta phải để tâm trí vào hoạch định cuộc đời mình, phải hối hả tới nơi nào đó mà bỏ qua, quên lãng bao nhiêu điều tuyệt đẹp bên đời.”

“Và những dòng sông vô hình vẫn cứ chảy miên man, xuôi ngược giữa đời, để người không gần được với người, để bờ này xa lạ, lơ đãng với bờ kia.”

“Hành trang của chị không có cục đất, bài thơ, hay tấm hình… Chị nói, chị đến với mảnh đất này để hiểu biết, và yêu.”

“Bởi có nói đến Tết thì chẳng ai hiểu được, một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó, vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây, vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia, đang nghĩ tới màu tím của những bông dừa cạn bên đường thì cái vệt xanh của vạt cỏ ống phớt qua, kéo theo những bông lau già bạc phơ phất.”

“Em nói em lang thang hoài, quen rồi, không sao đâu. Nhưng nói thẳng ra, em thích lênh đênh trên đường một mình như thế này thì hóa ra quái dị trong mắt của người ta. Bởi cô đơn chẳng phải là nỗi khiếp sợ của người đời sao?”

“Bây giờ, chỉ một mình trôi đi, thấy mọi thứ cùng mông lung với mình, đẹp mà lạ, như mới gặp lần đầu, ngọt lành, mộng mị.

Sông dường như vẫn thường trôi như vậy.

Bạn gọi điện thoại, hỏi, về tới đâu rồi ? Em ngơ ngác, không biết bạn ơi. Bạn nhằn trong điện thoại, trời đất, đi tới đâu cũng không biết nữa, đầu óc để đâu. Em cười, và nghĩ, cho tôi làm nước chảy chút nữa đi, làm ơn.

Và nước thì đâu thèm quan tâm mình chảy về đâu…”

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời (Haruki Murakami)

“Sometimes when I look at you, I feel I’m gazing at a distant star. It’s dazzling, but the light is from tens of thousands of years ago. Maybe the star doesn’t even exist any more. Yet sometimes that light seems more real to me than anything.”

“For a while” is a phrase whose length can’t be measured. At least by the person who’s waiting.”

“No matter where i go, i still end up me. What’s missing never changes. The scenery may change, but i’m still the same incomplete person. The same missing elements torture me with a hunger that i can never satisfy. I think that lack itself is as close as i’ll come to defining myself.”

“I didn’t feel like I was in my own body; my body was just a lonely, temporary container I happened to be borrowing.”

“Look at the rain long enough, with no thoughts in your head, and you gradually feel your body falling loose, shaking free of the world of reality. Rain has the power to hypnotize.”

“I’m the kind of person who likes to be by himself. To put a finer point on it, I’m the type of person who doesn’t find it painful to be alone”

What We Talk About When We Talk About Love (Raymond Carver)

“And the terrible thing, the terrible thing is, but the good thing too, the saving grace, is that if something happened to one of us–excuse me for saying this–but if something happened to one of us tomorrow, I think the other one, the other person, would grieve for a while, you know, but then the surviving party would go out and love again, have someone else soon enough. All this, all of this love we’re talking about, it would just be a memory. Maybe not even a memory.”

“It’s funny how we can be in love with someone one day, and the next we can easily fall in love with someone else.”

“Things change, he says. I don’t know how they do. But they do without your realizing it or wanting them to.”

Yêu người ngóng núi (Nguyễn Ngọc Tư)

“Những điều cần cho tâm hồn, lúc bụng no mới nghĩ tới được.”

“Không hỏi vì đã ngấm ngầm biết, hoặc từng hỏi mà không nhận được câu trả lời, hoặc nhận được câu trả lời xa xa sự thật, hoặc đã đi đến tận cùng sự thật mà không được nói ra…”

“Một cộng đồng im lặng. Và những người lớn cứ viết trang đời mình bằng vài dấu hỏi ít ỏi, chỉ dấu chấm, dấu phẩy, chấm than và nhiều lắm những cái chấm lửng thẩn thơ trên giấy. Nghe trẻ con hỏi chuyện trăng sao trên trời mà nửa sợ nửa thương. Trẻ con ơi, trước khi khôn lớn giùm ơn chia sẻ ban tặng tụi người lớn chúng tôi sự khát khao… hỏi.”

Đảo (Nguyễn Ngọc Tư)

“Má hỏi chị đuổi theo chiếc ghe đó tới đâu. Chị cười cười trong lúc đầu óc dần nhẹ bẫng, “Cũng không biết tới đâu chạy mệt nghỉ thì thôi, đuổi làm sao kịp thứ đã mất lâu rồi”.”x

“Cơn mưa lúc gần sáng làm con đường loang ướt. Nắng lên, ánh sáng nhuộm nó thành một dòng sông sáng lóa. Rực rỡ, kiêu bạc mà hết sức dịu dàng. Ngoại nghĩ đường đến thiên đàng không biết có giống vầy không. Ngoại ngây ngất uống lấy dòng sông vàng chảy tràn trước mặt, biết rằng khoảnh khắc này sẽ không gặp lại lần nữa, trong đời.

Bạn đường hỏi dì đi chừng nào về. Ngoại bảo chưa biết nữa, đi bụi mà, tới đâu hay tới đó. Nhưng chắc chắn có ghé biển. Bồ đã chờ sẵn. Hải lưu chắc đưa tro của bồ đi khắp góc biển chân trời.”

“Nhàn đã không chạy ra khỏi đống lửa như mọi khi, anh à! không biết chị thấy mệt rồi hay nghĩ chỉ ở giữa đám cháy Tam mới nhìn thấy chị”.

Bức chân dung của Dorian Gray (Oscar Wilde)

“I want to be good. I can’t bear the idea of my soul being hideous.”

“For these treasures, and everything that he collected in his lovely house, were to be to him means of forgetfulness, modes by which he could escape, for a season, from the fear that seemed to him at times to be almost too great to be borne.”

“The only way to get rid of temptation is to yeild to it.”

“Those who find beautiful meanings in beautiful things are the cultivated. For these there is hope.”


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *